Mẫu số 1:
” Thời gian trôi nhanh, chỉ còn lại kỉ niệm. Kỷ niệm ơi, tôi sẽ luôn nhớ giọng nói của thầy cô, bạn bè thân yêu, tôi sẽ nhớ những lúc giận hờn. Để mai đây chia tay, tim anh chợt trao em. Nhớ bạn bè, nhớ trường xưa…”
Thời gian trôi nhanh đến nỗi chúng ta không hề hay biết. Ai cũng đã từng trải qua thời đi học với biết bao kỉ niệm vui buồn. Mỗi khi bài hát vang lên, lòng tôi lại trào dâng bao cảm xúc về mái trường cấp 3 thân yêu. Mái trường là ngôi nhà thứ hai, là nơi gắn kết những người thầy, người cô, những người bạn thân thiết lâu ngày. Nơi ấy là nơi chất chứa biết bao kỉ niệm đẹp khó quên và là những hoài bão, ước mơ của mỗi người khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Cũng chính nơi đây đã cho tôi biết bao kỉ niệm đẹp về những người thầy, người cô của mình. Ngôi trường đã gắn bó, dạy tôi nên người và cũng cho tôi nhiều bài học. Đặc biệt được đến trường với cô chủ nhiệm lớp 11 đã cho em biết bao tình cảm thân thương khó tả, em vô cùng cảm kích và biết ơn thầy.
Năm lớp 10, sau khi thi vào cấp 3, vì bố mẹ muốn vào khối A nên tôi đã đăng ký. Tuy nhiên, do thiếu nền tảng A, lại mải chơi nên kết quả học tập của tôi rất kém, thường thi đứng đầu lớp và tôi cũng chán nản. Bản thân tôi lúc đó là những suy nghĩ nông nổi, những lúc gục ngã vì mệt mỏi và chán chường với chính mình. Năm lớp 11, tôi xin chuyển sang khối C mà không xin ý kiến bố mẹ. Khi bố mẹ tôi biết chuyện, họ mắng mỏ tôi rất nhiều và cũng không hài lòng. Cũng thật may mắn khi chuyển trường tôi được gặp cô Thanh – giáo viên chủ nhiệm mới. Nhờ cô, chính những lời nhắc nhở, dạy bảo, động viên của cô đã giúp em có được ngày hôm nay là một học sinh biết suy nghĩ và trưởng thành hơn. Cô là người đã dạy tôi nên người, cho tôi những bài học quý giá và dạy tôi bao điều hay lẽ phải. Cô cũng đã định hướng và cho tôi nhiều điều quý giá không chỉ trên sách vở mà cả thực tế.
Cô là người có ngoại hình không quá bắt mắt, hơi mũm mĩm và không cao lắm. Nhưng giọng cô ấy đẹp, ấm áp và thuyết phục. Mái tóc đen dài của cô được buộc gọn gàng vào mùa hè và xõa vào mùa đông. Cô mặc trang phục đến lớp rất lịch sự, nhẹ nhàng, không lòe loẹt hay luộm thuộm. Cô là người mẹ, người chị, người bạn đồng hành với cả lớp và tôi trong suốt thời gian học phổ thông ở trường Yên Lạc. Có biết bao kỷ niệm mà suốt đời tôi không bao giờ quên.
Bước sang lớp 11, em vẫn còn bỡ ngỡ, không biết học như thế nào, làm gì, thậm chí chưa từng nghĩ sau này mình sẽ đạt kết quả tốt trong kỳ thi đại học. Lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản nếu không học được khối A thì cố gắng theo khối C. Tuy nhiên, cô Thanh đã truyền lửa, nhiệt huyết để em đạt được nhiều thành tích trong năm học này. Cuộc đời mỗi người gặp được một người thầy, người cô tâm huyết dẫn đường là điều may mắn và đáng quý. Sự trưởng thành cũng đến từ những trải nghiệm của thời học sinh. Và thầy chính là người lái đò thầm lặng, hết lòng vì nghề, vì học trò, người mang nguồn tri thức như ngọn hải đăng soi sáng dẫn lối cho em từng bước đi. Như những câu thơ tôi đã nghe ở đâu đó:
” Một cuộc đời, một dòng sông…
Ai là người đứng bên bờ?
Qua sông phải đi thuyền
Đường đời muôn đời tùy người cho đi”
Trong suy nghĩ của nhiều người và của bố mẹ và bản thân tôi, học khối C là học thuộc lòng, học vẹt và dành cho những bạn học không giỏi. Tuy nhiên, khi gặp cô, được học theo cô, bản thân tôi đã thay đổi suy nghĩ. Khối nào cũng quan trọng và học C cũng rất sáng tạo và dành cho người thông minh. Cô có một phương pháp giảng dạy rất độc đáo và không giống ai. Cô dạy Địa lý và học với cô không hề khô khan. Cô đã dạy chúng em cách nhớ lâu, hiểu sâu và cách tư duy giải quyết vấn đề một cách hiệu quả. Cô không phải học chép đâu ra đấy, cô dạy chúng tôi phải có chính kiến của mình, biết tranh luận vấn đề và cách giải quyết. Mỗi tiết học của cô thời gian trôi nhanh, chớp mắt là hết tiết học. Mỗi buổi học đều sôi nổi, vui vẻ và hiệu quả. Từ chỗ không biết gì về địa lý, nhưng nhờ cô mà em hiểu ra vấn đề, biết cách tư duy và học tập hiệu quả.
Cô ấy là người đặt mục tiêu, đưa ra kinh nghiệm và dám cho mình cơ hội. Chính cô đã cho tôi vào đội tuyển quốc gia cùng cô, cho tôi cùng các anh chị cố gắng vượt qua lớp 12. Tuy kết quả đạt giải Khuyến khích cấp tỉnh nhưng đó cũng là một kinh nghiệm rất quý báu cho em với một bộ môn mới. Cô cũng là người đã giúp em chứng minh với bố mẹ, rằng bản thân em học khối C và mang về niềm tự hào cho gia đình với nhiều giải thưởng của lớp, của trường và của tỉnh. Trong các cuộc khảo sát mỗi học kỳ, em luôn đạt kết quả đứng đầu lớp và nhiều lần đạt giải. Không chỉ vậy, các môn học em đều đạt kết quả tốt và đứng nhất lớp. Khi thi học sinh giỏi Tỉnh lớp 11 em cũng may mắn đạt giải 3…. Dù không nói ra nhưng lòng biết ơn của anh dành cho cô vô cùng lớn. ” Đêm nay dù đếm hết sao trên trời, đếm hết lá thu, nghìn năm làm sao tạ ơn thầy!
Những năm tháng sinh viên may mắn được gặp và học với cô đã cho tôi hành trang vững vàng để bước vào đời. Cô không chỉ là người cô, người mẹ mà còn là người bạn để tôi trút bầu tâm sự. Mỗi khi buồn vui hay không biết giải quyết những vấn đề trong gia đình, cuộc sống và bạn bè như thế nào, tôi thường tâm sự với cô. . Cô ấy lắng nghe, cho tôi lời khuyên và dạy tôi điều gì là tốt và điều gì là đúng. Mẹ không trách mắng mà chỉ khuyên nhủ nhẹ nhàng, chân thành để tôi hiểu, lựa chọn và xử lý đúng cách.
Tôi và cô ấy có rất nhiều kỷ niệm quý giá sẽ theo tôi đến hết cuộc đời và là những kỷ niệm đẹp của đời học sinh. Là một người không giỏi ăn nói, bản thân tôi cũng không thể diễn tả hết tình cảm trong lòng mình dành cho cô ấy. Cảm ơn vì đã cho tôi tất cả, đó là niềm tin, sự chân thành và nghị lực để vươn lên trên con đường ngày mai. Cảm ơn các bạn – lời cảm ơn đó tôi chưa bao giờ nói ra, tôi sẽ sống có trách nhiệm với tình yêu thương, lòng tốt và sự vị tha mà các bạn đã dành cho chúng tôi. Sau này dù em có đi đâu, lớn lên và làm gì thì tình yêu đối với cô và trò trường Yên Lạc sẽ không bao giờ thay đổi. Tuổi thanh xuân của tôi gắn liền với mái trường, với cô và biết bao bạn bè. Dù thời gian có trôi đi, phủi bụi và xóa nhòa tất cả nhưng tình yêu của em dành cho mái trường, dành cho cô giáo chủ nhiệm nơi đây vẫn luôn đong đầy, nguyên vẹn không gì có thể thay thế được.
Mô hình số 2:
Trong suốt những năm tháng học tập dưới mái trường thân yêu, người mà em kính phục nhất là cô Thanh. Đó là người đã cho tôi những tình cảm cao quý của một người thầy đối với học trò.
Tôi còn nhớ rõ, khi tôi học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với vẻ ngoài rất hiền lành. Cô ấy còn rất trẻ, dáng người mảnh khảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất yêu học sinh của mình. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy muộn hay vắng buổi dạy nào. Cô luôn nhẹ nhàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy.
Trong giờ ra chơi, nếu em nào chưa hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp chỉ bảo từng em. Các bạn nam hay nghịch phá, cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những câu chuyện vui, bổ ích để giáo dục chúng tôi. Nếu bạn nào có lỗi lầm, cô chỉ khuyên bảo chứ không trách mắng. Và đối với những em học yếu, cô luôn đặc biệt quan tâm giúp đỡ để các em tiến bộ. Vì vậy, chúng em ai cũng yêu quý cô, coi cô như người mẹ thứ hai của mình.
Tôi nhớ một hôm, khi tôi vừa kết thúc buổi học cuối cùng, tôi đột nhiên bị sốt và người nóng bừng. Cô ấy không ngại đường xa chở tôi về nhà, báo tin cho mẹ tôi biết bệnh tình của tôi. Sau đó, tôi xin nghỉ học vài ngày để hồi phục sức khỏe vì bị sốt siêu vi. Dù không đến trường hàng ngày nhưng cô vẫn đến thăm em và phân công các bạn thay phiên nhau chép bài cho em. Chỗ nào không hiểu cô sẽ giải thích cặn kẽ.
Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn, cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng học phí cho một bạn cùng lớp mồ côi cha mẹ, ở với bà ngoại. Mọi người trong lớp đều yêu quý cô. Vào ngày Nhà giáo, chúng tôi đã tặng cô ấy một món quà. Cô chỉ cười và nói: “Món quà quý giá nhất với cô chính là kết quả học tập xuất sắc của các em!”. Ngoài dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy chúng tôi năng khiếu múa hát.
Giờ đây, dù đã xa em nhưng anh vẫn nhớ từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của em. Cô đã truyền cho tôi một trái tim nhân hậu, dạy tôi biết yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin vào cuộc sống. Em tự hứa với lòng mình sẽ học thật giỏi để mẹ vui, trở thành con ngoan, trò giỏi và là người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng cho học sinh chúng tôi noi theo.
Mẫu số 3:
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, vậy là mười hai năm học cũng sắp trôi qua. Đứa trẻ khóc hàng ngày, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên đến trường. Giờ đây đã đến lúc phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè và cũng là lúc phải tạm biệt cả hai chữ “học trò”.
Vậy đấy, thời gian đã trôi qua sẽ không bao giờ trở lại, ngần ấy năm gắn bó với “thầy và trò” đã để lại trong tôi biết bao kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày 20/11 – Ngày Nhà giáo Việt Nam, cũng là ngày “tôi” cuối cùng của thời học sinh được đứng dưới mái trường thầy cô, bạn bè nơi đây dưới mái trường mang tên THPT Chuyên. năng khiếu. … – ngôi nhà thứ hai nơi tôi gắn bó.
Chợt những kí ức trong tôi chợt ùa về rõ nét hơn bao giờ hết, đưa tôi về những ngày còn là học sinh lớp 9. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên… đối với tôi còn quá xa lạ, Ngôi trường mơ ước của biết bao học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường chuyên này là “con dốc” vừa dài vừa cao hiện ra trước mắt. Đã bao lần đứng dưới chân dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt. Leo lên con dốc ấy, lần đầu tiên đứng ở cổng trường nhìn vào trường, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn niềm sung sướng, háo hức và tò mò về trường… Thật sự, trước khi trở thành thành viên của ngôi nhà chung…, tôi đã dành trọn tình yêu của mình cho mái trường này. Rồi cảm xúc vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành viên nhỏ của ngôi nhà chung. Có lẽ tôi nói lan man quá, nhưng có lẽ những kỉ niệm đầu tiên đến trường luôn là những kỉ niệm theo ta suốt cuộc đời. Kỷ niệm về ngôi trường này thì nhiều lắm kể không hết, thời gian tôi gắn bó với ngôi trường suốt thời tuổi trẻ cấp 3 còn nhiều hơn cả thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Là những ngày học sớm tối cùng bạn bè ăn uống ở căng tin trường. Đây là những ngày làm việc, nhiệm vụ ngày thường mệt mỏi. Đó là những ngày trời rét run nhưng mọi người vẫn cắp sách đến trường, bỏ ca tăng ca đến tám giờ tối. Còn đây những ngày mưa… Đâu đó trong tâm trí tôi những ngày rong ruổi khắp các ngóc ngách của ngôi trường như những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến những miền đất mới. Rất nhiều, rất nhiều kỷ niệm ở đây.
Một đời người – một dòng sông…
Ai là người canh giữ bờ biển,
“Muốn qua sông phải đi đò”
Đường đời muôn đời tùy người cho đi
(Người lái đò)
Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta và đưa ta đến với cuộc đời này, thì thầy cô chính là người cha, người mẹ thứ hai đã dạy dỗ ta kiến thức, truyền đạt cho ta bao điều hay lẽ phải về kỹ năng sống, giúp ta nên người. Đúng như lời thơ, mấy ai đi hết cuộc đời mà không có thầy, cô dìu dắt. Có mấy ai trưởng thành mà không trải qua thời học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy cô – những người lái đò tận tâm với nghề, với từng lớp học trò. Làm sao con có thể lớn lên, trưởng thành được nếu không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dìu dắt. Thầy cô như kim chỉ nam, ngọn hải đăng giúp chúng em định vị và tìm ra phương hướng khi lạc lối, lạc lối. Thầy cô như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô say sưa giảng bài trên lớp vẫn còn vang vọng đâu đây. Sau đó là những nụ cười khi thấy học sinh của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt xót xa khi thấy học trò của mình bị điểm kém, không vâng lời, lười học… “Sớm chiều thầy vẫn lặng lẽ đi về. Dòng đời trôi qua êm đềm từng ngày. Thầy vẫn lặng lẽ đi về trong mưa, giọt mồ hôi ngày ngày thấm đẫm trang sách. Dù con người chìm đắm trong những lo toan, toan tính chuyện cơm áo, danh lợi, mua bán cả tình cảm lẫn trí tuệ. “Tôi vẫn đang đứng trên bờ vực của giấc mơ của mình. Dẫu năm tháng đằng đẵng gió mưa ai còn nhớ ai quên thuyền xưa… Dù năm tháng vô tình trôi, tóc xanh nay đã phai. Tôi vẫn đứng bên sân trường năm ấy dõi bước em vào đời, vẫn những khi trời mưa, vẫn chiếc áo xưa cũ, vẫn bước đi lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi, có hay không mùa lá rơi, em đến như ngàn tia nắng soi bước đời anh. Đêm nay dù đếm hết sao trên trời, đếm hết lá thu, ngàn năm sao đếm hết công ơn thầy? Lời bài hát đã nói lên tất cả những gì cần nói… Những người thầy với ước mơ và lòng yêu nghề luôn làm tròn trách nhiệm dạy dỗ học trò nên người. Mỗi lần nghe thầy giảng bài, thỉnh thoảng ngước nhìn khuôn mặt ấy, thấy từng ngày trôi qua trên khuôn mặt ấy đã có những nếp nhăn, mái tóc bạc theo năm tháng, tôi thấy buồn lạ thường. Có lẽ, chỉ có sự nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của bản thân để đền đáp công ơn của thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã cống hiến nửa đời người cho nghề dạy học. Ngày 20/11 đang đến gần, có lẽ nhiều người sẽ dành tặng cho thầy cô của mình những bó hoa to và lộng lẫy. Quà tặng đắt tiền. Hoặc những món đồ mua vội trong cửa hàng. Nhưng với tôi, không gì có thể thay thế được những lời chào hỏi, được ngồi cùng thầy cô kể về những kỉ niệm một thời bên nhau, bởi chỉ có những tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới chạm đến được trái tim. Một lần nữa em xin kính chúc các thầy cô giáo – những người lái đò tận tụy của em dồi dào sức khỏe, công tác tốt… để đưa các em học sinh qua sông.
Tôi phải cảm ơn, cảm ơn rất nhiều đến ngôi nhà chung…và những người thầy, người cô đã hết lòng vì học trò của mình bằng tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và các thầy cô nơi đây là một mảnh ghép của cuộc đời tôi mà dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua, phủi bụi và xóa nhòa đi tất cả, tình yêu với mái trường và mái trường. Giáo viên ở đây luôn đông đủ và đầy đủ.