-Nguyễn Tuân (1910-1987) quê ở làng Nhân Mục, nay thuộc Nhân Chính, Thanh Xuân, Hà Nội.
Bạn đang xem: Viết bài văn chi tiết về người tử tù
-Nguyễn Tuân sáng tác từ đầu những năm ba mươi của thế kỷ XX, nhưng được biết đến từ năm 1938 với những tác phẩm có phong cách độc đáo: Một chuyến đi, một lúc bắt bóng…
-Cách mạng tháng Tám thành công, Nguyễn Tuân hăng hái tham gia cách mạng và kháng chiến, trở thành nhà văn tiêu biểu của nền văn học mới.
Nguyễn Tuân đã để lại cho đời một sự nghiệp văn chương phong phú với những trang văn đặc sắc, tài hoa. Ông là một nghệ sĩ lớn, một nhà văn hóa lớn.
-Ở Nguyễn Tuân, ý thức cá nhân phát triển cao. Ông viết chủ yếu để khẳng định cá tính độc đáo của mình, đồng thời là một người tuân thủ “chủ nghĩa dịch chuyển”.
Nguyễn Tuân là một người tài hoa, uyên bác, ngoài văn ông còn am hiểu nhiều lĩnh vực khác như hội họa, sân khấu, sân khấu…
– Các công việc tiêu biểu: Một ngày (1940), Chiếc bình cùng màu với mắtA (1941), tuyển tập tiểu luận Sông Đà (1960), Phong cảnh và hương vị của đất nước (1988).
2. Tác phẩm
a) Hoàn cảnh ra đời

– Từ tử tùlà truyện ngắn đặc sắc trong tuyển tậpMột ngày (1940), xoay quanh cuộc gặp gỡ giữa một tử tù và viên cai ngục trong nhà tù.
b) Chủ đề
-Qua câu chuyện xin chữ và trao chữ giữa người tử tù và quản ngục, Nguyễn Tuân ca ngợi vẻ đẹp nhân cách phi thường của Huấn Cao và thể hiện một quan niệm về cái đẹp: cái đẹp. luôn tỏa sáng ngay cả ở những nơi tối tăm nhất.
c) Bố cục
-Bố cục truyện ngắnTừ tử tùBố cục được chia thành ba cảnh như sau:
Cảnh 1: Một buổi chiều: tâm trạng của viên quản ngục khi đọc giải thưởng Huấn Cao.
Cảnh 2: Buổi sáng đón người ra khỏi ngục và những ngày cuối cùng của Huấn Cao trong tù.
Cảnh 3: Cảnh ban đêm cho văn bản.
II. Tìm hiểu chi tiết
1. Huấn luyện nhân vật
*Tình huống
-Huân Cao được trình bày là một thủ lĩnh của đám dân vô pháp, từng dẫn quân chống lại triều đình nên bị gọi là phản quân, phản nghịch.
→ Thực ra đây là chí lớn của Huấn Cao, là hoài bão, hoài bão chọc trời.
Nhưng rất tiếc ý chí lớn lao đó không thành, ông bị bắt, bị kết án, bị giam cầm và trở thành tử tù, chỉ chờ ngày hành quyết và chờ lệnh.
* Vẻ đẹp nhân cách
– Tài năng:
+ Để thể hiện phẩm chất này, Nguyễn Tuân không miêu tả trực tiếp lời bình mà thông qua lời kể của các nhân vật khác:
Lời của nhà thơ: “văn y võ toàn tài”. Lời thầy chiều hôm sau đọc công văn nhận Huấn Cao về ngục “có tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp” “cũng có tài. Vượt ngục mà vượt ngục”.
→Người ta không thấy rằng cái tên tài ba khiến người ta ngưỡng mộ, ngưỡng mộ, thán phục và ngậm ngùi.
+ Muốn hiểu tài hoa của Huấn Cao cần phải hiểu nghệ thuật thư pháp, bởi nó là một nghệ thuật cao siêu, chỉ người có văn hóa, có gu thẩm mỹ mới cảm nhận được cái hay, cái đẹp của thư pháp có chiều sâu ý nghĩa.
→ Bởi vậy, qua suy nghĩ của viên quản ngục, ta càng thấy ông ta càng trân trọng tài năng của Huấn Cao: “Chữ ông Huấn mà treo, là của báu ở đời”.
– Tinh thần anh hùng
+ Trước những lời đe dọa của bọn lính ông tỏ ra cao ngạo, bình tĩnh và lạnh lùng.
+Những ngày cuối đời trong ngục, Huấn Cao vẫn thản nhiên tiếp rượu thịt của quản ngục vào mỗi bữa ăn → điều đó cho thấy sự cao ngạo trong con người Huấn Cao.
+ Khi nhận tin ngày mai sẽ rời triều đình, ông vẫn bình tĩnh, suy nghĩ và mỉm cười.
→ Ông là thủ lĩnh của một cuộc nổi dậy, nhưng vẫn là một anh hùng trong những ngày cuối đời.
* Thiên Lương
-Huấn Cao là người có tài nhưng giàu lòng tự trọng, không vì tiền tài mà hám lời, ghét vòng danh lợi.
-Cho nên mới đầu khinh người bảo bối, sau mới biết ham mê cái đẹp, Huấn Cao cho chữ để “không để mất lòng thiên hạ”.
-Thiên lương và tài năng của Huấn Cao trong cảnh cho chữ: tài cao thì khí phách anh hùng mới bộc lộ, Thiên Lương trong sáng xé xác viên quản ngục, đó là “kỳ tích” xưa nay chưa từng có.
2. Nhân vật cai ngục
*Tình huống
Cai ngục là một quan chức nhỏ được giao nhiệm vụ theo dõi các tù nhân, không phải là một cái tên.
– Môi trường sống: ngục tù, dễ tác động tiêu cực đến con người, đẩy con người vào vòng tha hóa tội lỗi.
*Thái độ của quản giáo đối với Huấn Cao
-Khi nhận được công văn: ông nhắc đến tài viết lách của Huấn Cao, khả năng bẻ phím của ông khiến nhà thơ một lần nữa khâm phục.
-Sắp tiếp Huấn Cao: ông sai người dọn phòng giam.
Trong cảnh ngục tù: ông nhìn Huấn Cao bằng ánh mắt dịu dàng và kính trọng.
– Đối xử đặc biệt với Mr. Huấn trong những ngày ở tù.
*Chất lượng:
– Những người có tấm lòng phân minh, trọng tài đều kính trọng tài năng và năng lực của Huấn Cao.
-Ông có một tâm nguyện cao cả là xin chữ Huấn Cao, nếu không có thời gian xin ông. Lời Huấn, “ăn năn suốt đời”.
Trong tù có hai con người đối lập nhau: bề ngoài anh ta là một tù nhân, nhưng bên trong anh ta là một con người có những phẩm chất đáng quý và nhân cách đáng trân trọng.
3. Cảnh cho chữ

– Hoàn cảnh cho lời: thường diễn ra ở nơi sạch sẽ, sang trọng, nhưng lại cho lời trong đêm khuya thanh vắng.
* Người cho và người nhận
-Hình ảnh ba cái đầu chụm lại trên vuông lụa trắng giữa trời khói.
– Huấn luyện viên cao:
+ Văn phong nhã nhặn, lời nói của người bị kết án tượng trưng cho vẻ đẹp sinh ra trong hoàn cảnh khác thường.
+ Giúp quản ngục đứng dậy khuyên bảo, hành động ân cần, chân thành, xưng hô: ta – thầy
→ Bộc lộ tài năng, lòng dũng cảm, tinh thần cao thượng và tấm lòng trọng người với tấm lòng phân ưu.
– Cai ngục:
+ “đứng soi đồng tiền kẽm đánh ô chữ” → thái độ trân trọng chân thành.
+ Cúi đầu, khóc lóc thảm thiết khi nghe Huấn Cao khuyên.
Xem thêm: Cách Làm Bài Văn Biểu Cảm và Cách Làm Bài Văn Biểu Cảm và Cách Làm Bài Văn Biểu Cảm
III. Bản tóm tắt
-Nội dung: Chữ người tử tù khắc hoạ thành công hình tượng Huấn Cao – một con người tài hoa có thiên lương, tài hoa và bất khuất, khẳng định sự bất diệt của vẻ đẹp và lòng yêu nước thầm kín, gửi gắm của Nguyễn Tuân.